释义 |
bực mình | | | | | | 怅怅 <形容因不如意而感到不痛快。> | | | 闹情绪 <因工作、学习等不合意而情绪不安定, 表示不满。> | | | 气恨; 气恼 <生气; 恼怒。> | | | 肉麻 <由轻佻的或虚伪的言语、举动所引起的不舒服的感觉。> | | | 糟心 <因情况坏而心烦。> | | | xe lại hư đúng vào lúc này, thật bực mình. | | 偏这个时候车又坏了, 真叫人糟心。 | | | gặp phải những việc như thế này, anh ấy rất bực mình. | | 遇到这样的事情, 他很糟心。 | | | thật là bực mình. | | 真是糟心。 | | | 无明业火; 怒火; 无名火 <(无明:佛典中指'痴'或'愚昧')。> |
|